Khi Đường Tây Trừng đi ra khỏi ký túc xá thì nhìn thấy Lương Duật Chi đang dựa vào lan can nói chuyện điện thoại.
Cô nghe được ba câu.
“Đưa người quen đến trường.”
“Ừm… Xem như là con cháu của họ hàng.”
“Có thể cảm thấy gì chứ?” Anh cười nhạt: “Không nói được, chẳng có gì thú vị.”
Họ chênh lệch nhau 6 tuổi.
Một nam chính tự luyến cho rằng nữ chính ngốc nghếch, dễ thương, vô cùng yêu mình, kết quả lại phát hiện không phải như vậy.
Lưu ý: Giai đoạn đầu nữ chính trong tình trạng không nói được, sau này sẽ khỏi.