Dân mạng review truyện Hệ Thống Phú Ta Trường Sinh, Ta Chịu Chết Tất Cả Mọi Người

Dân mạng review truyện Hệ Thống Phú Ta Trường Sinh, Ta Chịu Chết Tất Cả Mọi Người

Dân mạng review truyện Hệ Thống Phú Ta Trường Sinh, Ta Chịu Chết Tất Cả Mọi Người, tiểu thuyết huyền huyễn nhẹ nhõm văn kết hợp hệ thống, được sáng tác bởi tác giả Nhất Chích Lưu Liên 3 Hào, hiện tại đã viết 1945 chương.


GIỚI THIỆU VẮN TẮT

Trần Trường Sinh xuyên qua đến mênh mông tu tiên thế giới, đã thức tỉnh trường sinh hệ thống.

Ngủ say một năm liền tăng trưởng một năm tuổi thọ, đồng thời còn có thể đồng thời còn có thể thu hoạch được một điểm thuộc tính.

Ta Trần Trường Sinh đánh nhau đánh g·iết g·iết không có hứng thú, ta chỉ muốn hảo hảo đi ngủ, thuận tiện cho người ta đưa một chút chuông.

Ngủ say mười năm, đã từng thôn đã cảnh còn người mất. Ngủ say trăm năm, ngày xưa hoàng triều đã không tại.

Ngủ say ngàn năm, tiện tay trung hạ đóa hoa, đã trở thành vô số tu sĩ tranh đoạt linh dược.

Ngủ say vạn năm, nguyên lai nuôi chim nhỏ đã biến thành một phương Yêu Đế.

“Ngươi đào ta Vương gia mộ tổ, Vương gia chúng ta cùng ngươi không đội trời chung!”

“Một bang ranh con, làm sao nói đâu?”

“Năm đó ta và các ngươi Vương gia tiên tổ cùng một chỗ trộm qua gà sờ qua chó, khối này phong thuỷ bảo địa vẫn là ta giúp hắn tìm đâu.”

“Hiện tại ta đến xem hắn, không được sao?”

Nói, Trần Trường Sinh tiện tay móc ra bên hông đao bổ củi nhẹ nhàng vạch một cái, toàn bộ bầu trời trong nháy mắt phân thành hai nửa.

Nhân tộc Đại Đế: Lão sư, là ngươi trở về rồi sao?

Cấm địa chi chủ: Đã từng cố nhân nha, ta làm như thế nào đối mặt với ngươi. . . .


Dân mạng review truyện Theo Sinh Tử Bộ Bắt Đầu Tu Tiên


DÂN MẠNG REVIEW TRUYỆN

@Tiên Nữ Mê Truyện

Nhân vật: thông minh cơ trí, tâm đậu hũ, luôn quan tâm mọi người, là ngừoi có thể vì 1 con chó mà vượt muôn vàn nguy hiểm, có thể vì bằng hữu mà đặt chân vào bố cục bàn cờ to lớn cứu vớt thương sinh rồi nhận cái danh ma tu, đao phủ. và cuối cùng là 1 kẻ đáng thương

Cốt truyện: cốt truyện khá mới mẻ, thấm thía, nhiều lúc cubgx gây hài nhưng cũng có nhiều đoạn khiến tui cảm thấy khá là day dứt và đau lòng cho nvc khi là người ở lại, và là ngừoi ôm theo kì vọng của tất cả mọi ngừoi mà bước tiếp, đáng buồn nhất là về cái chết của Chí Thánh, rồi đến đồ đệ thập tam rồi phù dao, thiên huyền… những ngừoi một ra đi cứ cảm giác man mác buồn ý… về sau thì buồn nhất đoạn rời đi kỷ nguyên, may mắn có tiền nhã đi theo, mà cũng buồn là tiền nhã gần đi đến đại hạn ròi, từng người từng ngừoi sắp rời đi nhưng main lại chưa tìm được cách để giữ họ lại mãi, đúng là trường sinh như hoa trong gương trăng trong nước, lúc rời đi mà mấy đứa được Trường Sinh dạy còn hông đi tiễn 1 đoạn được cơ, con cái cũng đi tiễn mà trobg lòng thì lại ko hiểu hắn được tí nào, toàn đứng trên cao bên chính mà phán trường sinh là tà… thật chứ mong trường sinh lúc đó mặc kệ bọn nó đừng đi ra chi… để cho bị nuôi nhốt hết đi… giờ đi hết chẳng còn ai là tri kỉ tâm giao, chả ai hiểu lòng hắn thay hắn gánh bớt, càng ngày càng thấy thương :((

Thế giới: khá lớn… vẫn đang trong quá trình khám phá, từ hạ giới đi lên thiên giới rồi qua thánh vực, hoang vực các thứ bên trong kỷ nguyên rồi, bây giờ đang đọc tới kỷ nguyên thứ 2


@Marethyu

Nhân vật: Nhân vật chính là một người trọng tình trọng nghĩa, lý trí, bày mưu tính kế thương sinh nhưng nỗi thống khổ mà món quà tưởng như vô giá ấy lại là lời nguyền rủa lớn nhất cho nhân vậy chính. Đau khổ, cô đơn đến tận cùng.

Cốt truyện: Cốt truyện logic với nhiều tình tiết được cài cắm suốt mạch truyện. Những hố được lấp đầy, những toan tính cả ngàn năm đều được lộ rõ. Ban đầu truyện bạn sẽ cảm thấy hơi nhàm chán nhưng dần đần điều đó sẽ thay đổi khi nhân vật chính đã có thời gian tích lũy và sức mạnh nhất định. Ta được quan sát quá trình 1 người bình thường sẽ trở nên ra sao khi có được sự bất tử.

Thế giới: Bố cục rộng lớn và chặt chẽ. Mọi chuyện không hoàn toàn xoay quanh nhân vật vật chính mà cả những người bên cạnh. Họ đều có những câu chuyện riêng của bản thân mình, Lý tưởng của bản thân và tất nhiên là đất diễn của riêng mình. Chính điều này làm cho mạch truyện khi bạn đọc sẽ thật hơn. Nó thật đến mức phũ phàng, sự đau khổ, nét buồn của truyện chẳng có gì là được giấu, được giảm tránh cả. Nó được tường thuật 1 cách trần trụi. Sinh và tử cùng chỉ như vậy mà thôi.

Đến đây xin phép dịch giả và cả admin để nhắc đến 1 truyện khác. Đó là Đế bá và Lý thất Dạ. Tại hạ muốn nhắc đến truyện này vì khi bạn đọc cả hai, bạn sẽ có cảm nhận sâu sắc hơn rất nhiều về cả 2 truyện, hiểu hơn về 2 nhân vật này. Bạn sẽ thấy được quá trình từ 1 người bình thường có phần nhiệt huyết vui vẻ trải qua muôn ngàn khổ đau, lấy chính bàn tay mình đưa tiễn hết người bên cạnh, chỉ còn lẻ loi một mình với cái gọi là sự bất tử. Nhìn từng người bạn, học trò, người thương ra đi mãi mãi. Mỗi khi đưa tang Trần Trường Sinh cũng mai táng 1 phần của chính bản thân mình. Để có được sau thời gian đằng đẵng là thứ sức mạnh không thể đo lường, sự hiểu biết gần như toàn năng, điều mà bạn sẽ thấy trong Đế bá, để hiểu hơn sao 1 người lại bất chấp tất cả, không vì 1 ai mà dừng lại như Lý Thất Dạ để có được 1 đáp án hư vô mờ mịt. Ngược lại bạn sẽ thấy hình bóng của Trần Trường Sinh qua tính cách và lời nói của Lý Thất Dạ. Có lẽ câu nói của Lý Thất Dạ cũng phần nào làm ta thấy được nguyên nhân của những quyết định lãnh huyết, dứt khoát thậm chí là tàn độc của Trường Sinh với chính mình và người cạnh bên: ” Trong mắt thế nhân có người nói ta có thể chúa cứu thế, là đế sư, lad thánh nhân nhưng cuối cùng ta chỉ là 1 kẻ đồ tể muôn đời mà thôi.” Hai nhân vật của 2 tác giả với thế giới quan khác biệt lại đồng điệu đến lạ thường.