Tôi thích Kiều Triết hai năm..
Nhưng trong buổi tụ họp cùng các bạn, cậu ấy lại chỉ chăm chăm nhìn về phía Khương Giang, không thèm nhìn tôi lấy một cái.
Tôi vừa khó chịu vừa tủi thân.
Mặc dù bình thường cậu ấy vẫn thường tìm tôi nói chuyện, bài tập thì nhờ tôi giúp đỡ, lúc gặp vấn đề gì thì lại nhờ tôi tư vấn, thi thoảng cũng sẽ nói những câu như kiểu “Chiêu Chiêu thật là đáng yêu…”
Nhưng cậu ấy chưa bao giờ nghiêm túc với tình cảm của tôi cả.
Tôi buồn bã u.ống từng l.y r.ượu, uống đến lúc đầu óc quay cuồng, người nhẹ bẫng như lên mây.
Giờ này không còn sớm nữa rồi, tôi thật sự hy vọng Kiều Triết có thể mủi lòng thương mà đưa mình về kí túc.
Thế nhưng cậu ấy lại nói, “Tớ phải đưa cậu ấy về mất rồi.”
Tôi gần như đã nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ vụn.
Liền lấy cớ vào nhà vệ sinh một lát.
Vừa vào đến nơi thì liền nhận được tin nhắn của Khương Giang: “Kiều Triết sẽ không thích cậu đâu, bởi vì, cậu vĩnh viễn không bao giờ có thể vượt qua được tôi.”