Ngày đó, khi Lý Tích Thần gặp Lục Tư Việt chính là lần đầu tiên cô bước ra khỏi nhà sau ba tháng cách biệt với xã hội
Cô xách “lương thực dự trữ” đứng trước cửa nhà mình, đầu tiên là cẩn thận gõ cửa, sau đó lại hỏi: “Có ai không?”
Mười giây sau, không ai trả lời.
Lúc này, cô mới tìm chìa khóa trong túi áo khoác, nhưng lại phát hiện không thấy đâu. Khi cúi đầu xuống tìm, một tiếng va chạm của kim loại truyền tới từ sau lưng: “Cô là?”
Ngày đó, Lục Tư Việt mặc một chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, cả người đầy mùi rượu, cơ thể tựa vào tường giống như không xương.
Lý Tích Thần sợ tới nỗi bàn tay nhặt chìa khóa cũng run lên, cuối cùng vẫn là Lục Tư Việt lấy chìa khóa đặt vào lòng bàn tay cô.
Vậy là Lục Tư Việt dọn đến đây hai tháng đã biết, cô gái này sống một mình.
–
Lần thứ hai gặp mặt, khi ấy Lục Tư Việt đang kiểm tra đường nước bị rò rỉ trong nhà khi vẫn còn mặc cái áo blouse trắng chưa kịp cởi, mà đường nước này đi ngang qua cửa nhà Lý Tích Thần.
Cô gái có tính cách nhẹ nhàng ấm áp đứng trên hành lang, ngẩng đầu lên, vừa khóc vừa hỏi anh: “Anh có thể cho tôi mượn một cái ôm được không?”
Lời còn chưa dứt, cô đã ôm chặt anh như đang ôm chặt cái phao cứu mạng cuối cùng vậy.
Mà cánh tay lơ lửng trên không của Lục Tư Việt cũng nhẹ nhàng vỗ vỗ lên bả vai cô.
Rất lâu sau này Lý Tích Thần mới biết, cái hôm bọn họ gặp nhau lần đầu tiên, bệnh nhân mà Lục Tư Việt thăm khám suốt một năm đã được đưa đến bệnh viện rửa dạ dày, nhưng thất bại. Sinh mạng ấy đã kết thúc vào ngày sinh nhật hai mươi ba tuổi.
[Ý nghĩa của tình yêu là, bất kể thế giới bên ngoài hỗn loạn ra sao, thế giới của hai người vẫn vô cùng ấm áp]
[Thế giới này không hoàn mỹ, nhưng chúng ta vẫn có thể sống với ngọn lửa nhiệt tình trong tim.]
* 1v1 // song C // kém nhau 6 tuổi // ấm áp chữa lành
* Bác sĩ tư vấn tâm lý X Biên kịch mắc chứng mất ngủ